Thứ Hai, 30 tháng 9, 2024

ƯỚC MƠ CỦA ÔNG NỘI

 (Thuổng của bác Đỗ Trí Hùng)

1 - Đêm ấy, bố tôi mất ngủ. Người cứ đi ra đi vào, thỉnh thoảng ra phòng khách rót nước uống, rồi rít thuốc lào sòng sọc. Mẹ tôi có vẻ bực bội, tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ tôi “ Cứ ngủ đi, 5h dậy, để đồng hồ báo thức rồi mà”. Bố tôi bảo “ Hồi hộp quá, chỉ sợ họ lại hoãn!”
Đúng 5h sáng, tôi nghe chuông đồng hồ thánh thót, rồi tiếng bố tôi gọi:
- Dậy đi con!
Thật ra, tôi cũng hồi hộp cả đêm, có ngủ được đâu. Tôi chả hiểu vì sao hồi hộp, chỉ biết bố tôi hồi hộp thì tôi hồi hộp theo…
2 - Tôi ra ngoài, thấy bố mẹ tôi đã thắp hương trên bàn thờ ông bà nội, sì sụp khấn vái. Tôi nghe loáng thoáng bố tôi bảo “ Lần này chắc chắn rồi bố ạ! Bố vui rồi nhé!” thấy tôi ra, bố tôi bảo “ Vái ông nội đi con trai.” Tôi vái ông tôi ba vái
Mẹ tôi nấu cho bố con tôi mỗi người một bát bánh đa thịt bò bạc nhạc, to vật, bảo hai bố con ăn cho no rồi đi cho phấn khởi.
Ăn xong, bố tôi lôi trong tủ ra bộ quần áo rất đẹp, tôi nhớ bộ này ông chỉ mặc khi lễ lạt liên hoan gì đó. Mẹ tôi cũng chọn hộ tôi bộ đồ rất đẹp, bộ này tôi cũng chỉ mặc khi có dịp đi chơi đâu đó …
Xong rồi hai bố con dắt nhau ra đường bắt taixi. Mẹ tôi dặn bố:
- Nhớ chụp ảnh gửi ông, đừng mải vui rồi lại quên!
- Được rồi, tôi nhớ! Cứ yên tâm!
*
Taxi đưa chúng tôi, từ ngoại ô quận Hà đông tới trung tâm, bến tàu đường sắt trên cao tuyến Hà Đông Cát linh. Hóa ra hôm nay khai trương buổi chạy đầu tiên.
Tôi thấy người chờ khá đông, mặc dù ai nấy đều bịt mõm, nhưng ánh mắt long lanh ẩn chứa nụ cười, và, tất nhiên ai cũng mặc đẹp như đi lễ hội.
Chúng tôi được bảo vệ phát cho cái ticke nom giống cái thẻ ngân hàng, bảo thẻ đi tàu, đến bến cuối sẽ thu lại thôi, hôm nay khai trương không mất tiền…
Vì đường sắt trên cao nên chúng tôi phải đi thang máy lên sân ga. Sân ga rất đẹp, như trên phin gì của tây, nhân viên mặc đồng phục, dơ tay chào và hướng dẫn. Tôi thấy ánh mắt các cô long lanh, chắc họ cũng đang vui vẻ hạnh phúc lắm.
Tôi thấy tấm biển “ Cẩn thận lọt khe…”, chợt nhớ một lần mẹ tôi hỏi bố tôi “ Cái sịp lọt khe của em đâu?” , nhưng tôi nghĩ, cái khe này chỉ liên quan đến đường lên tàu, không liên quan cái khe của mẹ tôi.
Rốt cuộc chúng tôi lên tàu, và rốt cuộc tàu cũng chạy.
Tàu chạy êm êm, rung rinh nhè nhẹ, không nhanh lắm. Mọi người hân hoan bắt tay nhau, hớn hở, nói gì đó với nhau, tôi chỉ thấy khẩu trang phập phồng, may mà mõm bịt chứ không thì ồn ào lắm.
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy thành phố nhà cửa lô nhô, đường xá người xe đông đúc, chen chúc….cứ trôi qua trôi qua, thì tôi đoán đi tàu nhanh hơn đi xe dưới đường.
Bố tôi đứng ngay bên tôi, mải mê dơ điện thoại bấm lia lịa, các kiểu bấm, trong khi nước mắt người tuôn lã chã. Tôi đoán bố tôi hạnh phúc quá nên khóc.
Rồi tàu cũng đến bến Cát linh. Người xuống và người lên, rộn ràng phấn khởi.
Bố con tôi dắt nhau sang bên kia, chiều về, gọi là khứ hồi. Lại lên tàu, lại êm êm rung rinh nhè nhẹ… tương tự lần trước.
Khoảng tiếng sau chúng tôi lại có mặt Hà Đông.
*
Bố tôi vẫy taxi, hai bố con chạy thẳng ra …nghĩa trang. Tôi hỏi bố, ra nghĩa trang làm gì, bố tôi bảo, thăm mộ ông nội.
- Sao bỗng dưng lại phải thăm mộ ông nội hôm nay? – Tôi lại hỏi.
Bố tôi bảo:
- Cái mẩu đường sắt ngắn như chim Hàn quốc này, khởi xây từ hồi bố đang chuẩn bị đẻ con, hồi ấy ông nội còn sống, cứ háo hức mong chờ ngày khánh thành, để được đi chuyến dối già, có chết cũng mãn nguyện, vậy mà giờ con mười tuổi rồi, còn ông thì đã về chín suối được năm năm…. bố con mình hôm nay đi tàu là để tưởng nhớ ông nghe chửa?
- Thì ra ban nãy bố khóc là vì …
- Vì thương ông, hiểu chưa, tàu chạy rồi đây mà ông ở nơi nao! Thật tôi nghiệp ông!
- Vậy… bố chụp ảnh các kiểu….
- Là để gửi xuống cho ông đấy!
*
Nghĩa trang ngày thường vắng vẻ. Mồ mả lô nhô, cũng có mả biệt thự và mả cấp bốn, các kiểu loạn xà ngầu.
Phía ngoài là khu mới, có nhà thầu qui hoạch nên nhà cửa – tức những ngôi mộ - ngăn nắp và đều tăm tắp, giá cả cũng bằng nhau như căn hộ chung cư vậy. Tôi đoán cũng có bác gì như bác thầu đất, kiểu như thầu khu đô thị, rồi xây rồi bán, khiến nghĩa trang đẹp và ngăn nắp.
Đến trước mộ ông nội, bố tôi thắp hương, đặt chiếc điện thoại Oppo made in china đã chụp cả trăm bức ảnh đường sắt trên cao, chuẩn bị hóa vàng gửi ông.
Trước cụm khói bốc lên nghi ngút, bố tôi lẩm bẩm khấn rằng:
- Khao khát cuối đời của bố chưa được thực hiện, thì hôm nay con đã thực hiện rồi nhé, con gửi ảnh với cờ nhíp xuống cho bố xem…
Bỗng có cơn gió thổi qua, đám hương bỗng bốc cháy bừng bừng. Bố tôi hốt hoảng bảo tôi:
- Ông nội về đấy, vái ông đi!
Hai bố con vái như tế sao.
Quả nhiên, nghe tiếng cười hô hố, đúng tiếng cười của ông tôi, rồi tiếng nói văng vẳng từ thinh không, nghe âm vang như tiếng từ cõi nào xa lắm:
- Mang mẹ nó điện thoại về mà dùng, đốt làm gì cho phí…. tao sang bên này, đi tàu trên cao chán ra rồi. Người ta đốt các thứ, bố đi cả Rollroyce cơ! Ơ hay, cái gì ở dương thế không làm được, thì sang cõi âm làm được hết hiểu chưa. Tao bay sang Nhật, sang Sinh, sang Châu âu…. Các kiểu đường sắt trên cao đẹp vãi ra...
Nói xong, ông tôi cười hô hố, tiếng cười xa dần, chắc ông đã thăng.
Lửa hương cũng tắt nhưng khói vẫn nghi ngút. Bố tôi quay sang tôi bảo:
- Về thôi con, may không phải đốt điện thoại mới mua hai triệu.
P/S:
Trích từ kiệt tác “ Chuyện nghiêm trọng”, vì tôi thuộc phe ủng hộ món đường sắt tốc độ cao hay cao tốc gì đó, biết đâu, khi khánh thành thằng cháu tôi sẽ dự và rồi sẽ chụp ảnh, rồi đến mộ tôi hóa vàng, chả hạnh phúc lắm ru!
Còn anh chị nào lo lãng phí, lo hiệu quả kinh tế gì gì đó ha ha ... các anh chị hâm vừa thôi, cứ làm như chỉ xây đường sắt cao tốc thì lãng phí còn các thứ khác không lãng phí không bằng...
Đèo mẹ, không xây gì, chúng anh vẫn có cách giải ngân, có cách lãng phí như thường


Không có nhận xét nào: