Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008
Choi Jin Sil
Mình có một trí nhớ khá tồi. Mình không nhớ nổi tên một diễn viên Hàn quốc nào. Khi nói chuyện với bạn bè, thảng hoặc có phải nhắc đến thì bảo: thằng Kim gì đó, thằng Jang gì gì đó ...
Đi trực thường xem DTH với VTC, tổng cộng khoảng 40 kênh. Nhiều khi cầm remote duyệt một vòng mà chán nản: chẳng có gì xem cả. Gặp phim Hàn quốc thường bấm qua ngay (!?).
Của đáng tội, cách đây hơn chục năm mình cũng có xem dăm phim. Nhân những lúc "nhàn cư" nằm dài trước tv. Không say mê, thần tượng gì, song cũng có yêu mến một gương mặt diễn viên xứ Hàn. Một nữ diễn viên có vẻ nhỏ bé bên cạnh các đồng nghiệp của cô. Không đài các, không ngổ ngáo, cũng không còn trẻ lắm. Thấy cô xuất hiện trong vài phim, chỉ nhớ hình như Ước mơ vươn tới ngôi sao, và Anh và em. Trong Anh và em, cô đóng vai người chị dâu, vợ ông anh cả thì phải (?). Lúc đó mình để ý tên cô. Rồi quên.
Hôm nay liếc qua các báo, thấy có tin về một diễn viên Hàn nào đó tự tử. Cũng không để ý lắm, báo chí VN thời buổi này (!). Nhưng mấy cái tít cứ lặp đi lặp lại. Không đọc tin, không xem hình, tự nhiên cái tên như gợi lại.
Kiểm tra lại một chút. Nhiều người đau xót. Mà bây giờ thì cô đã có thể mỉm cười với miệng lưỡi thế gian.
Nếu có người hỏi mình yêu mến nữ diễn viên ấy vì điều gì, có thể mình trả lời, vì nụ cười. Nhưng với kết cục này, mình như cảm nhận một nỗi u uẩn.
Khi mệt mỏi trên đường đời, sao không thể nghỉ?
Cô cùng tuổi với mình. Làm việc cật lực hơn. Và đến đích sớm hơn.
Chữ rằng: sinh ký tử quy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét