Mình thuộc loại lười đọc.
Nhớ ngày còn nhỏ mình đọc như điên. Mà toàn đại tác phẩm: Những người khốn khổ, Chiến tranh và hòa bình (nay có người nói phải dịch đúng là Chiến tranh và thế giới (!), nguyên bản tiếng Nga Война и мир, mà мир vừa có nghĩa hòa bình, vừa có nghĩa thế giới. Nhưng thấy tiếng Anh vẫn là War and peace). Bây giờ không đủ hứng thú để nghiền ngẫm, để luận bàn sâu xa nữa. Ấy là lười.
Lúc nhỏ đọc ngấu nghiến lắm. Đọc lén cả trong giờ học. Đọc gì cũng phải kỳ hết mới thôi. May mà không phải làm việc nhà nhiều nên chưa gây hậu quả gì. Chỉ bị người lớn mắng rằng: đọc thế thì chẳng hiểu gì cả đâu. Bây giờ không còn say sưa nữa. Trừ lúc quá rảnh rỗi, còn thì lớt phớt lắm. Đọc lướt thôi. Ấy là lười.
Ngày xưa ấy đâu có nhiều thứ để đọc đâu. Luôn phải tìm, luôn ngóng đợi. Bây giờ sách (được giới thiệu là) hay đến tay còn hờ hững. Ấy là lười.
Thực ra mình đọc không ít. Nhưng toàn sách kỹ thuật. Đọc sách kỹ thuật là để kiếm sống. Ấy không gọi là đọc.
Sách kỹ thuật không mấy khi đọc bằng tiếng Việt. Vì đợi có người dịch thì công nghệ e cũ quá rồi. Thêm nữa dịch thuật kém quá. Cũng phải thôi, hiểu kỹ thuật mới không dễ dàng gì, mà không hiểu làm sao dịch tốt được? Thôi thì bằng tiếng nước ngoài vậy. Ấy không gọi là đọc.
Cũng còn may, nhiều sách kỹ thuật nhưng viết rất hay. Có nhiều tư duy đáng cho chúng ta phải đọc. Và học.
Nhớ ngày còn nhỏ mình đọc như điên. Mà toàn đại tác phẩm: Những người khốn khổ, Chiến tranh và hòa bình (nay có người nói phải dịch đúng là Chiến tranh và thế giới (!), nguyên bản tiếng Nga Война и мир, mà мир vừa có nghĩa hòa bình, vừa có nghĩa thế giới. Nhưng thấy tiếng Anh vẫn là War and peace). Bây giờ không đủ hứng thú để nghiền ngẫm, để luận bàn sâu xa nữa. Ấy là lười.
Lúc nhỏ đọc ngấu nghiến lắm. Đọc lén cả trong giờ học. Đọc gì cũng phải kỳ hết mới thôi. May mà không phải làm việc nhà nhiều nên chưa gây hậu quả gì. Chỉ bị người lớn mắng rằng: đọc thế thì chẳng hiểu gì cả đâu. Bây giờ không còn say sưa nữa. Trừ lúc quá rảnh rỗi, còn thì lớt phớt lắm. Đọc lướt thôi. Ấy là lười.
Ngày xưa ấy đâu có nhiều thứ để đọc đâu. Luôn phải tìm, luôn ngóng đợi. Bây giờ sách (được giới thiệu là) hay đến tay còn hờ hững. Ấy là lười.
Thực ra mình đọc không ít. Nhưng toàn sách kỹ thuật. Đọc sách kỹ thuật là để kiếm sống. Ấy không gọi là đọc.
Sách kỹ thuật không mấy khi đọc bằng tiếng Việt. Vì đợi có người dịch thì công nghệ e cũ quá rồi. Thêm nữa dịch thuật kém quá. Cũng phải thôi, hiểu kỹ thuật mới không dễ dàng gì, mà không hiểu làm sao dịch tốt được? Thôi thì bằng tiếng nước ngoài vậy. Ấy không gọi là đọc.
Cũng còn may, nhiều sách kỹ thuật nhưng viết rất hay. Có nhiều tư duy đáng cho chúng ta phải đọc. Và học.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét