Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

Một cuộc nhậu

Mưa.
Sáng sớm đã mưa.
Nhưng không tầm tã. Nên thấy nắng lên tranh thủ đi làm. Nào ngờ mới mấy trăm mét đã mưa rơi xuyên nắng. Lúc đầu nghĩ nhỏ. Sau phải mặc áo mưa. Mà mặc rồi vẫn ướt. Tìm được chỗ trú thì ngớt. Cũng còn may không có thói quen văng tục (!).
Rồi thì băng qua mưa lốm đốm nắng cũng đến trường.

Chiều cuối tuần. Thứ Sáu. Hứng chí rủ nhau đi nhậu. Khôi đề xuất quán ở Xuân Thiều, rộng đến mức bưng bê phải chạy xe máy (!). Hấp dẫn nha, nhưng liệu có mưa không? Nghĩ: tìm cảm giác mới mẻ thì ra quán đó, còn cảm giác an toàn thì phải tìm chỗ nào chắc chắn chắn che. Khôi đùa quán nào có "mái". Rõ, không "mái" chẳng hóa ra "trống" (?).
Đi về phía biển. Thoạt đầu định ghé quán Sài Gòn. Nhưng trời trong xanh có vầng trăng 12 quyến rũ. "Chắc chẳng mưa đâu". Cả lũ kéo nhau đi.
Quả nhiên bãi rộng. Chỉ bàn và ghế nhựa. Món ăn ngon. Đùa nhau ăn nhanh kẻo tối. Không khéo phải soi đèn pin mới thấy đường mà gắp (!?).
May ngồi gần đường nên đèn đường lên khiến quên cả con trăng. Sự quên tai hại. Khi cảm thấy những giọt mưa đầu tiên rơi lên tóc, ngẩng đầu lên thì gấu đã nuốt chửng thỏ ngọc. Một con gấu to, đen thui che kín bầu trời.
Và, rào. Chạy không kịp. Việc đầu tiên phải khoác laptop lên người rồi trùm áo mưa. Bãi rộng không một chỗ trú. Đành đứng chịu trận.
Ngớt một chút. Quay lại uống nốt số chai đã mở. Vừa chẵn một thùng. Vừa chẵn chục người. Tính tiền, 397 ngàn. Đưa 2 tờ 200, bảo được rồi nhưng chủ quán cương quyết thối lại. Nói mưa thế này, khách còn chịu được thì quán cớ gì không chịu được. Hehe. Ổng thậm chí không chịu khoác áo mưa.
Những cơn mưa lúc khoan lúc nhặt. Cũng đủ để mình về đến nhà ướt mèm. Song vẫn còn sớm, nên bật laptop lên ...

Không có nhận xét nào: