Nước.
Quá trời nước luôn.
Hôm trước là ảnh hưởng của cơn bão số 7.
Tối qua ngồi lai rai quán Sài Gòn, lại gặp mưa như gào như thét. Cứ như cơn bão số 8 đã vào đến nơi (?). Mà nó chỉ mới mấp mé biển Đông. Bão số 7 thì đã tan trên đất Quảng Bình. Sáng ra trời xanh ngắt. Ngỡ "khổ tận" đã đến "cam lai" (!).
Cũng may đến gần 10h thì tạnh. Tranh thủ chạy về nhà. Của đáng tội dọc đường lâu lâu lại lộp bộp. Nhưng kệ, đằng nào cũng giặt đồ. Đường NVL ngập lai láng. Nước quá trời.
Thế mà mấy ngày vừa rồi mình lại lâm cảnh "nước mất (may) nhà (chưa) tan". Thấm thía "nỗi nhục mất nước", phải loay hoay tìm đường "mở nước" dù thuở này chẳng "mang gươm".
Tiền trả đủ, hóa ra tội là "nhà vô chủ" (?). Học được mánh của nhân viên công ty "bán nước", cắt nước bằng cách mở khóa nước nhét nilon vào (!?!). Không một chữ thông báo, chẳng biết các nhân viên mẫn cán nọ muốn gì nữa (?).
May mà đến hỏi thì gặp toàn những nhân viên "dễ thương" (!). Đối xử nhũn nhặn, nói năng phải lời. Bỗng khiến tâm trạng vui vui. Mới biết dòng máu Việt trong mình hơi bị đặc (??). Duy tình hơn duy lý. Kiến nghị giải tán nhà nước, đốt hết luật lệ cho xong (!?).
Nhẹ nhàng vậy nhưng cũng mất tiêu hai ngày rưỡi vừa chờ vừa đợi. Không ngạc nhiên khi nước nhà cứ lẽo đẽo theo sau thiên hạ hoài hoài.
Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét