Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Lan man (1)


Không biết có thể gọi là mùa mưa không, mà những ngày này tháng này năm nay Đà thành chìm trong tầm tã. Nước như xối quất tơi tả, nước như xả cuốn bềnh bồng.
Chiều nay rảnh rỗi, lại thong thả đạp xe dưới mưa. Đường đường lênh láng, người người vội vã.
Về nhà gõ hai chữ lan man. Chợt nghĩ lan man thì loằng nhoằng lắm, mới thêm số 1 bỏ vào trong ngoặc. Đặng ưa dừng đâu thì dừng, dù 1 chẳng biết bao giờ mới 2 (!).
Nguyên vì đêm hôm trước nằm nghĩ lan man. Giữa ngoài kia ầm ào mưa gió sấm chớp.
Thực ra đã lâu chuyện trời đất trăng sao không còn nhảy vào giấc mơ của mình. Chỉ tại đêm ấy trong ca trực. Lọ mọ vùng dậy đêm khuya, cắt điện đề phòng sét lan truyền. Rồi thì cơn ngủ cứ thế chập chờn trong ánh chớp, trong tiếng sấm lẫn tiếng báo động của thiết bị.
Bèn nghĩ về chuyện đọc. Mình thích đọc.
Duy hữu độc thư cao!
Văn hóa đọc ngày nay trong so sánh với văn hóa nghe nhìn.
Chợt nhớ lại những cuộc tranh luận với chú N. Chú giải thích về ý niệm. Chú quả quyết về những từ ghép hai chữ (có vẻ) đồng nghĩa. Hai chữ mang sứ mạng âm dương. Như ý trong lòng ra thì niệm từ ngoài vào. Lúc đó mình nhớ đến cây dương liễu, lá dương vươn lên, lá liễu rủ xuống, mà người ta lại quen gọi chung là dương liễu. Mình không nói ra, nghĩ: vạn vật chẳng phải xoay vần trong ngoài âm dương nhị nguyên?
Đọc có đối với viết?
Ngày còn học phổ thông, cứ nghĩ viết là một cái gì lãng mạn lắm. Từ viết văn tới viết nhật ký. Rồi mình có đọc được đâu đó lời khuyên nên viết nhật ký. Hàm ý đại loại như một cách tự tu thân vậy. Thầm thừa nhận có lý, nhưng rốt cuộc lại không làm.
Nghĩ tới những nhân vật của nhà văn Vàng Anh. Lại mới vừa đọc truyện ngắn nhẹ nhàng Chuồn chuồn đạp nước của Ngọc Tư. Trăn trở phải chăng là xa xỉ giữa thời buổi dân gian quan tham này? Vô tư vô tâm vô tình vô tính (?).
Pháp thiền Tại và Hiện dạy phải biết quên. Nhớ sang hai chuyện hai nhà sư gặp một thiếu nữ bên vũng lội. Một người cho rằng tu hành không tiếp xúc nữ nhân. Người kia cõng cô gái qua vũng lội. Nhà sư thứ nhất không hài lòng, về đến cổng chùa vẫn còn bực bội. Nhà sư thứ hai bảo: ta đã bỏ lại cô gái bên vũng lội rồi, sao ông còn mãi mang cô ta về tận đây?
Nhưng giữa vô tâm và giác ngộ của Phật chẳng phải là cõi nhân gian dằng dặc?
Mỗi khi định viết cái gì thì lại thấy lòng mình chưa tĩnh. Nên con chữ cứ rối vào nhau, thành tổ trú ngụ cho những ý ác tâm tà.
Nay tập tành blog như đào cái hố để hét vào đó những uất ức trong lòng, như treo cái bao để đấm vào đó những đè nén của đời.

Ý định ban đầu là viết về đọc, cuối cùng lại hóa ra gõ về viết. Đành lỗi hẹn với chuyện đọc đến hôm sau vậy ...

Không có nhận xét nào: