Thứ Năm, 9 tháng 6, 2022

Anh giả điếc



 Sáng thức giấc, tự nhiên nhớ bài thơ Anh giả điếc. Thế nhưng cũng phải ngẫm nghĩ mất một lúc mới nhớ hết bài. Già rồi.

Rồi lại nghĩ vẩn vơ.

Phương Tây có kẻ ta thán rằng, con người, chẳng có gì hơn các loài động vật khác. Không khoẻ hơn, chẳng nhanh bằng, ngũ lục giác quan đều kém. Thế mà lúc nào cũng nhăm nhe thống trị.

Được chỗ, có tham vọng, vẫn hơn.

Phương Đông, phần nhiều cơ hội, chớp lấy thời cơ, chiếm lấy rồi giữ mãi. Đa số khác chỉ biết bu lại như ruồi, đặng rỉa rút kiếm miếng ăn.

Kẻ sĩ, đành tránh sang một bên, thu móng vuốt. Kẻ giả mù, người giả điếc ... cho bằng người.



Anh giả điếc
Nguyễn Khuyến

Trong thiên hạ có anh giả điếc,
Khéo ngơ ngơ ngác ngác, ngỡ là ngây.
Chẳng ai ngờ sáng tai họ, điếc tai cày,
Lối điếc ấy sau này em muốn học.
Tọa trung đàm tiếu, nhân như mộc
Dạ lí phan viên, nhĩ tự hầu.
Khi vườn sau, khi ao trước; khi điếu thuốc, khi miếng trầu.
Khi chè chuyên năm bảy chén, khi Kiều lẩy một đôi câu;
Sáng một chốc, lâu lâu rồi lại điếc
Điếc như thế ai không muốn điếc?
Điếc như anh dễ bắt chước ru mà.
Hỏi anh, anh cứ ậm à.

Không có nhận xét nào: