Lại cũng nói, rằng hạnh phúc mọi người đều giống nhau, nhưng bất hạnh thì mỗi người mỗi vẻ.
Thực ra, đôi khi, bất hạnh lại vô cùng giản đơn.
Chỉ là, không được ở trong căn nhà mình mong muốn. Không được ăn món ăn mình thích. Không được mặc quần áo mình thấy thoải mái. Không được làm công việc mình đam mê.
Dù, chỉ dăm công việc tầm thường không có gì to tát. Chỉ bộ quần áo tuềnh toàng. Chỉ món ăn đơn giản. Chỉ căn nhà bé nhỏ đơn sơ.
Mà, lý do ngăn cản cũng chẳng ghê gớm gì. Nào cứ phải bị tù tội cho cam. Thậm chí còn không có gì để nói.
Chỉ là … cứ thế. Bị tù trong chính mình.
Thậm chí còn không gặp khó khăn gì.
Ấy thế mà tự dưng nghĩ, thật đồng cảm với những kẻ trèo lên cây cầu cao, hay một tầng cao, và nhảy xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét