Đầy tớ của nhân dân, chỉ là cách nói "đĩ miệng", không hơn, của các chính trị gia láo toét.
Thời phong kiến, đó là những ông chủ, thực sự.
Nếu thực sự có nền dân chủ, đó không phải là những ông chủ hay đầy tớ gì cả. Đó là những người làm công ăn lương. Trả lương cho họ là những người đóng thuế.
Song song với nói năng "đĩ miệng" là hành xử "côn đồ". "Ông" cứ ban hành quy định, làm được hay không mặc kệ "chúng mày"!
Trên những đỉnh cao mới, làm được hay không còn không phụ thuộc vào người làm, việc làm, hay cách làm.
Nó phụ thuộc vào ... những quy định khác đến từ ... các "đầy tớ" khác!
Tóm lại, "quả bóng trách nhiệm" được đùn đẩy loanh quanh trong hệ thống những kẻ "đầy tớ" rất mất dạy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét