Trong những cơn tuyệt vọng, lão thường có giấc mơ kỳ dị, về một ngày đất nước hỗn loạn.
Hỗn loạn, như một sự đương nhiên. Hỗn loạn, như không thể tránh khỏi. Như cái kết cục tất yếu của một cơ thể mang bệnh nan y. Mà lại còn không biết chữa. Mà lại còn không chịu chữa.
Niềm "an ủi" duy nhất là, mọi cuộc hỗn loạn đều sẽ khởi đầu ở những nơi như HN hay SG. Và, tàn phá nặng nề nhất, cũng ở những nơi đó.
Nhưng, giấc mơ chưa bao giờ tiết lộ hình thức hỗn loạn.
Có lẽ, dễ hình dung theo cách truyền thống là máu chảy đầu rơi, là súng đạn gươm đao. Kể cả sau khi đọc sách Súng, vi trùng và thép.
Nhẽ, theo cái cách nó đang xảy ra?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét