Vậy là lão không được phép về nhà mình. Khi đã cần phải trở về.
Thành phố đáng sống. Nhưng có lẽ lão không (xứng) đáng (được) sống (ở đó). Dù đã rất cố gắng.
Tình hình dịch bệnh đã giảm (lão bắt đầu nghi ngờ, giảm thật chăng?). Trạm lão trở lại chế độ trực bình thường. Tuy nhiên, đi trực cần phải có giấy đi đường. QR code. Nghiêm ngặt về thời gian. Nghiêm ngặt về điểm đi điểm đến. Ghi rõ vùng xanh đỏ tím vàng (nhiều người nghi ngờ vùng xanh ... vỏ đỏ lòng!).
Trở ngại đối với lão, điểm đi điểm đến chỉ có thể chọn ở thành phố đáng sống. Như vậy, muốn đi làm, lão phải trở về nhà.
Nhà ở vùng xanh. Nơi ở hiện tại cũng có thể gọi là vùng xanh. Nhưng đi về nhà thì phải "nhập cảnh" qua biên giới. Lý do nhập cảnh? Đi làm, không nằm trong danh mục được phép. Đi về nhà? Cần xin phép. Hỏi hướng dẫn của CA TP. Phải gửi đơn trình bày với UBND TP (qua email, may quá). Nhưng, phải có xác nhận của UBND phường. Bằng cách nào, khi thân còn ở xứ người?
Nhờ vả tổ dân phố và CSKV. Biết bao phiền hà để cuối cùng nhận được câu trả lời ... "âm tính". UB phường từ chối xác nhận vì chưa đón nhận người từ địa phương khác trở về. Dù về từ vùng không có dịch. Cũng không rõ thời hạn. Không ai biết chính sách lúc nào sẽ thay đổi. Ai có quyền thay đổi.
Chỉ còn cách xin nghỉ làm. Thậm chí còn chưa biết, nghỉ đến bao giờ. Cũng phù hợp với mục tiêu kép của chính phủ, kinh tế đang bị đẩy xuống hàng thứ yếu. Bất chấp dân đói. Bất chấp nền kinh tế bị kéo lại thời bao cấp.
Rắc rối ở xứ giấy tờ thì đã rõ. Nhưng, những rắc rối kiểu này vốn vẫn gắn với số phận của lão.
Số phận, sinh ra một nơi, lớn lên một nơi, quê quán một nơi, học hành một nơi. Rồi sống một nơi, làm việc một nơi, hộ khẩu giấy tờ một nơi, ...
Số phận tha hương. Cưỡng lại quê cha đất tổ ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét