Nhân đọc một chuyện ngắn của Bảo Ninh. Nói rằng một nhà thơ già, một nhà thơ đã từ lâu không còn làm thơ, vì "tội" Nhân văn, luyến tiếc Đông Đức bị Tây Đức "nuốt" mất.
Không phải tiếc vì tại sao "Đông" không nuốt "Tây", mà vì tại sao không có "thống nhất". Tại sao cứ phải một bên này thôn tính một bên kia.
Thực ra thì Đông Đức có gì để mà thống nhất? Hơn là miếng bánh được chia cho Liên xô sau WWII.
Nếu nói Tây Đức cũng là miếng bánh được chia cho "phe" kia, thì, ít ra họ được phát triển theo đúng "bản ngã".
Hoặc nói, nước Đức đã từng có những Rosa Luxemburg hay Ten-lơ-man, thậm chí Marx, Engels, thì, thực sự cả khối Đông Âu chỉ là "tay chân" của Liên xô.
Lý do không bởi phe này hay phe kia, mà do dân chủ hay toàn trị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét