Chưa bao giờ cảm thấy bất an kinh khủng như trong những ngày này.
Ngày còn trẻ, thường có ước vọng làm này làm nọ, và thực sự cũng làm này làm nọ. Đi thi khi chưa thực sự nắm vững kiến thức. Đi khám sức khoẻ khi tự biết sức khoẻ mình chẳng ra gì. Đi xin một thứ giấy tờ mà tự biết nếu tất cả hợp lý thì mình không thể xin được. Những lúc như vậy cảm thấy lo lắng lắm, nhưng cũng không đến nỗi cảm thấy bất an như bây giờ. Mặc dù, những việc ấy, nếu không làm được, sẽ rất can hệ đến cuộc sống.
Còn bây giờ, thực sự chẳng có gì quá can hệ. Một việc gì đó, nếu không làm được thì cũng ... thôi, chẳng sao. Sức khoẻ, nếu có nan y ung thư thì cũng chẳng sợ, quá lắm đau đớn chút rồi được giải thoát. Giấy tờ, không xin được thì bỏ, dẫu mất tài sản tiền tỉ hay mất việc thì cũng đến kệ. Nghĩ, chẳng sống mấy ngày nữa, chẳng ước muốn làm gì nữa, ... Thế mà lúc nào cũng cảm thấy bất an.
Có phải, vì làm bất cứ một việc bình thường nào ... cũng có thể không làm được? Tuy làm không được vị tất đã làm sao, nhưng vẫn phải cứ ... chẳng lẽ không làm? Như đến bữa ăn và ăn món cực ngán ...
Thấy giống giáo Thứ, mà còn không bằng giáo Thứ ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét