Ngày virus Wuhan mới bắt đầu lây lan ra khắp thế giới, nhiều người ngạc nhiên, tại sao phương Tây văn minh hiện đại là thế mà để cho dịch lây lan tùm lum người chết tè le.
Nhiều người khác hiểu biết thì lên tiếng phỏng đoán, nào là sống chung với virus, nào là miễn dịch cộng đồng, nào là phát triển kinh tế, ...?
Xứ lúa nước một lòng một dạ noi theo gã láng giềng phía bắc, cũng là nơi phát sinh ra virus, quyết chặn đường virus bằng mọi giá.
Ngày ấy lão đã ngờ rằng, ừ thì cứ cho là chặn được, nhưng rồi ... thì sao? Chẳng lẽ cứ thế chui vào hang trốn mãi hay sao? Mà chỉ cần sơ ý một tí là cái chính sách mong manh như thuỷ tinh mỏng ấy vỡ tan vỡ tành ngay.
Thế mà, không biết nhìn xa, lại còn vênh vang ta khôn hết phần thiên hạ, sau vài may mắn ban đầu. May học người học không xong, chứ nhỡ được, thì giờ này vẫn còn loay hoay trong hang không biết nên vào hay nên ra.
Song, mặc dù ném chuột không trúng, bình cũng đã tan tành, nói gì chính sách thuỷ tinh nọ. Bây giờ nền kinh tế đã bị kéo lùi chừng hơn 40 năm. Trở lại thời bao cấp, ngăn sông cấm chợ, cản trở phân phối lưu thông.
Nếu hiểu về chi phí, đủ biết, sản xuất đàng hoàng sao chen nổi hàng lậu, khi đi trên đường không lậu cũng như lậu?
Công an đứng đầu, thì tốt nhất là ngồi im. Y tế chỉ huy, thì không gì hơn trốn trong nhà đóng cửa.
Đừng hỏi ngày mai ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét