Thứ Hai, 11 tháng 10, 2021

Sợ (2)

 Hôm qua nói chuyện người dân sợ ... chính quyền. Chính quyền, chẳng những không lo được cho dân, mà lúc nào cũng chỉ những đe cùng doạ, những bắt cùng nhốt. Sợ là phải.

Thực ra cũng phải thông cảm cho chính quyền. Dân sợ chính quyền, chính quyền sợ gì? Sợ trách nhiệm.

Thế trách nhiệm sợ gì? Covid chăng?


Ai cũng sợ covid. Mà nên thế. Người xưa chẳng đã bảo, biết sợ mới sống lâu đó sao.

Chỉ là, sống lâu để làm gì? Người dân, vì nỗi sợ chính quyền quá lớn mà át đi nỗi sợ covid đó thôi.

Chuyện đi máy bay về, bị cách ly 7 ngày tập trung (HN) hay 14 ngày tại gia (ĐN), chuyện tiêu huỷ (giết) 15, 16 con chó, ... đều là chuyện ... sợ covid cả.

Hiển nhiên đó là cái sợ của chính quyền. Song, dân ủng hộ hay không, là tuỳ có có chung nỗi sợ.

Lúc trước, bạn lão ở nước Huệ vẫn ủng hộ chính quyền ngăn cấm không cho đồng hương đồng bào của bạn ấy về nhà, để "chống dịch".


Nói cho cùng, không nên chê bai ... nỗi sợ của người khác. Chỉ là, nỗi sợ "trung bình cộng" của cộng đồng thể hiện văn minh văn hoá của chính cộng đồng đó mà thôi.

Sách Súng, vi trùng và thép có nói, từ xưa, khi người ngoại quốc đến một miền đất lạ, họ mang theo đâu chỉ súng, mà cả (dù thường khi vô tình) ... vi trùng. Có những nơi mở cửa, lại có những nơi bế quan toả cảng. Tạo nên số phận của con cháu họ sau này ...




Không có nhận xét nào: