Một người con đối thoại với hồn ma của bố mình, hiển nhiên đó phải là một câu chuyện hư cấu, làm sao có thể khác được.
Ông bố (từng) là bác sĩ phẫu thuật, con trai là nhạc công piano. Tất nhiên, độ thú vị của những cuộc nói chuyện hẳn không phải do học thức của họ, mặc dù trông có vẻ vậy, mà rõ ràng nhờ ... học thức của nhà văn, người-hư-cấu.
Dù sao, lão rất thích những mẩu hội thoại tinh tế, đầy thú vị giữa họ. Khi đọc câu chuyện.
Có thể không liên quan, nhưng có một ý khá hay, về chuyện sau khi chết, mong muốn được rải tro (ra đâu đó, biển chẳng hạn, rất đúng với mong muốn của chính lão) thể hiện khát vọng tự do. Ít ra là, còn hơn bị nhốt trong một cái bình, dù có sơn son dát vàng, hay thậm chí tệ hơn, trong một cái hòm vùi sâu dưới ba thước đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét