Thứ Hai, 25 tháng 10, 2021

Thế chấp giàu nghèo

 "Định luật bảo toàn" nổi tiếng nói rằng, tiền bạc không tự sinh ra cũng không tự mất đi, chỉ chuyển từ túi người này sang túi người khác.

Nói thì vui mà nghĩ thì thật. Xã hội văn minh thì túi ai cũng lóc xóc như nhau. Xã hội man rợ thì giàu với nghèo như trời với vực.

Nên bọn tư bản giãy chết mới lo khoảng cách giàu nghèo. Ấy chúng sợ không đủ văn minh vậy.

Nên bọn đế quốc dã man mới lo viện trợ vắc-xin cho mấy xứ thiên đường tươi đẹp. Ấy tại thiên đường thừa man rợ vậy.



Đã dịch dã ốm đau chết chóc thì chớ, lại bị nhốt không được làm ăn, người nghèo may sống sót thì chỉ còn trên răng dưới dái. Hỏi của cải chạy đi đâu? Vài viên chức bộ y giàu lên tưởng có gì là lạ?

Trời càng cao mà vực càng sâu, cứ nhìn chuyện vay nặng lãi với xiết nợ thì rõ.

Trước có chuyện đi vay thế chấp bằng thông tin cá nhân trên điện thoại di động. Thông tin ấy điện thoại kia giá trị không bằng cái móng tay của khoản nợ. Chẳng qua đưa cái yết hầu ra cho chủ nợ xiết mong bán ngày mai mua ngày hôm nay.

Nay lại có chuyện thế chấp "tác phẩm nghệ thuật" (tự quay tự chụp cảnh nhạy cảm của chính mình). Tức là bán danh dự nuôi thân vậy.


Thế chấp như thế đủ biết vực thêm sâu mà trời thêm cao, leo bao giờ cho tới? Thế chấp ấy gọi thế chấp mà thực là răn đe. Nếu có ngày đem chuyện răn đe, chẳng phải cả mảng xã hội rơi xuống vực thẳm?




Mai kia thế nào không có người nghĩ ra thế chấp linh hồn. Rồi xã hội sụp luôn vực thẳm nào chỉ một mảng ...

(P/S. ca bắt bớ chỉ là lượm cái bát chứ nước đổ rồi hốt lại sao nên?).




Không có nhận xét nào: