Mỹ nhân, nghĩa là người đẹp.
Nguyên đọc linh tinh, thấy thích thú với 2 câu của Viên Mai (entry trước). Ông này viết 2 câu đó cũng từ sự đọc, bỗng nghi ngờ có sự như thế chăng?
Nhưng người đọc người người đều thấy Tây Thi. Cũng không trách được, váy, í quên bóng giai nhân che mờ vạn vật, hihi. Mới biết đâu đâu cũng có Ngô vương. May mà giai nhân không nhiều đến vậy (!?).
Đã vậy viết về người đẹp chơi.
Người xưa nói, đẹp đổ nước nghiêng thành. Song nay mấy ai biết đẹp ra sao. Có chăng là dấu tàn tích cũ của những thành đổ nước tan chôn vùi luôn số phận bi thảm của các nàng.
Trung Hoa cổ đại khoe danh
tứ đại mỹ nhân.
Trầm ngư, lạc nhạn, bế nguyệt, tu hoa. Bốn người đẹp đẹp đến độ
cá lặn, chim sa, nguyệt thẹn, hoa nhường. Kể theo thứ tự thời gian:
Người con gái nước Việt thời Xuân thu chiến quốc Tây Thi ra sông giặt áo, vẻ đẹp của nàng khiến cá không dám nổi lên mà lặn hết xuống đáy. Việt vương Câu Tiễn mưu đồ phục quốc bèn theo kế của Văn Chủng, Phạm Lãi đem nàng cống cho Ngô vương Phù Sai khiến Phù Sai mê đắm chìm trong sắc đẹp của nàng mà thân bại danh liệt nước mất nhà tan về tay Câu Tiễn.
Số phận người đẹp về sau không rõ. Có kẻ nói Câu Tiễn giành được quyền lực liền sai giết nàng vì "sắc đẹp của nàng là nguyên nhân mất nước". Người mơ mộng hơn tin rằng nàng được người tình cũ Phạm Lãi đưa lên thuyền rong chơi Ngũ Hồ ...
Hạp tảo Ngũ Hồ song Phạm Lãi ...
Kịp đến thời Hán có Vương Chiêu Quân, đẹp đến độ chim nhạn nhìn thấy mải mê quên cả vỗ cánh mà rơi bịch xuống đất. Nàng này tự tin ở sắc đẹp của mình không thèm hối lộ gã thợ vẽ họ Mao nên không được vua biết đến, cuối cùng bị đem cho xứ mọi rợ (từ ngữ chỉ có mục đích nhấn mạnh độ bi thảm, không có ý phân biệt chủng tộc hehe).
Nhà Hán tàn, giặc giã nổi lên như ong, Điêu Thuyền ra đình ngắm trăng mà khiến chị Hằng xấu hổ vì không đẹp bằng, trách gì chả khiến cha con Đổng Trác Lữ Bố tranh giành mà trở mặt giết nhau. Rốt cuộc Lữ Bố anh hùng nhưng hữu dũng vô mưu bỏ mạng dưới tay Tào Tháo, còn Điêu Thuyền không biết lưu lạc phương nào.
Nhà Đường có vị vua Đường Minh Hoàng tài giỏi chấn hưng triều đại sau bao biến cố, gặp được Dương Quý Phi như rồng gặp mây. Dương mỹ nhân ra vườn ngắm hoa mà muôn hoa đều rẽ lối nhường bước hết cả, khiến sao vua chẳng mê đắm, giặc đến sát nách chỉ biết ôm người đẹp bỏ chạy. Quân lính nổi loạn cho người đẹp là nguyên nhân bất an, đòi vua phải loại bỏ. Để giữ ngai vàng, Đường Minh Hoàng đành gạt nước mắt ban cho người đẹp dải lụa trắng, để rồi cuối đời phát điên trong điện ngọc.
Thi sĩ Bạch Cư Dị diễn tả nỗi đau đớn thay cho nhà vua bằng
Trường hận ca:
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Trời rộng lớn, đất bền lâu mà còn có hạn, chỉ nỗi đau mất người đẹp là không bao giờ dứt!
Than ôi, may còn có nhà thơ khóc cho một câu khắc vào muôn thuở. Nhược bằng các bậc đế vương vinh hoa phú quý, cùng các mỹ nhân dù có là Tây Thi trầm ngư, Chiêu Quân lạc nhạn, Điêu Thuyền bế nguyệt hay Dương Ngọc Hoàn tu hoa, thì cũng đến chôn vùi vào đổ nát cả.